Xuân đoàn tụ
(ABO) Mùa xuân, chẳng biết tự bao giờ, đã trở thành nhịp cầu nối liền những trái tim xa quê, mang trong mình nỗi nhớ nhà, khát khao trở về. Xuân không chỉ là một mùa trong năm, mà còn là dịp đoàn tụ, sum vầy, nơi mỗi người đi làm xa được dịp tìm về nguồn cội, sống lại những ký ức mộc mạc, giản dị của tuổi thơ.
Với những người tha hương, ngày trở về quê luôn là một khoảnh khắc đầy mong ngóng. Trong cuộc sống bộn bề nơi phố thị, họ thường gồng mình giữa áp lực công việc, cơm áo gạo tiền. Nhưng khi xuân gõ cửa, trong lòng ai nấy đều trỗi lên niềm hạnh phúc khó tả. Đó là niềm hạnh phúc của những ngày được gác lại tất cả những lo toan, để lên chuyến xe cuối năm, trở về nhà, về với vòng tay ấm áp của gia đình.
Có lẽ, chỉ những người từng trải qua cảm giác xa quê mới hiểu hết giá trị của sự đoàn viên. Tấm vé tàu, vé xe trong tay chẳng khác gì tấm hộ chiếu đặc biệt đưa họ về miền ký ức, về nơi chôn rau cắt rốn. Dù hành trình dài mệt mỏi, dù xe có đông đúc chật chội, nhưng ánh mắt của những người trở về luôn lấp lánh niềm vui. Mọi gian nan trên đường dường như tan biến khi hình ảnh quê nhà dần hiện lên trước mắt: Cánh đồng lúa xanh rì, con đường đất đỏ, ngôi nhà nhỏ đơn sơ với mái ngói cũ kỹ - tất cả đều in hằn trong ký ức, như một lời gọi mời thân thương.
Ngày xuân quê, dù không sang trọng, hào nhoáng như những nơi phố thị, nhưng lại ấm áp đến lạ kỳ. Trong căn bếp nhỏ, mẹ vẫn luôn tay nấu nướng những món ăn quen thuộc mà ngày thường họ chẳng có thời gian thưởng thức. Chỉ là bát canh rau tập tàng, đĩa cá kho tộ, hay củ kiệu chua ngọt, nhưng dường như chứa đựng cả tình yêu thương bao la. Còn cha, dù không nói nhiều, nhưng ánh mắt trầm lặng của ông cũng đủ để con cái cảm nhận được niềm hạnh phúc, niềm tự hào.
Những câu chuyện giản dị cứ thế ùa về bên mâm cơm gia đình ngày tết. Họ kể cho nhau nghe về những tháng ngày vất vả nơi đất khách quê người, về những niềm vui nhỏ bé khi được đồng nghiệp khen ngợi, hay những nỗi buồn không ai thấu khi phải làm việc xuyên đêm để kịp tiến độ. Nhưng xen lẫn trong đó, luôn là sự sẻ chia, động viên lẫn nhau. Gia đình chính là nơi mà mọi áp lực đều tan biến, nơi mà chỉ cần được ngồi lại bên nhau đã đủ để xua tan mọi mỏi mệt.
Mộc mạc và giản dị, mùa xuân quê không chỉ hiện hữu qua những món ăn, câu chuyện mà còn qua từng góc nhỏ trong đời sống thường ngày. Đó là khi người mẹ ngồi bên hiên nhà tỉ mỉ gói bánh chưng, bánh tét; khi đứa trẻ con háo hức ngắm nhìn chậu hoa mai, hoa đào vừa nở rộ; hay khi những người hàng xóm tụ họp bên nhau, vừa làm thịt heo vừa cười nói rôm rả. Mỗi khoảnh khắc ấy đều nhuốm màu ký ức, gợi lên những điều giản dị nhưng đầy ý nghĩa.
Những ngày đầu xuân, không khí làng quê càng thêm nhộn nhịp. Người lớn tất bật dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị cúng ông bà tổ tiên. Trẻ con chạy nhảy khắp nơi, tiếng cười giòn tan vang vọng cả xóm nhỏ. Ai nấy đều diện bộ quần áo mới, trang trọng đi chúc tết họ hàng, láng giềng. Những lời chúc mừng năm mới chân thành, những phong bao lì xì đỏ thắm được trao đi - tất cả đều là những biểu tượng của sự gắn kết, của tình làng nghĩa xóm thiêng liêng.
Xuân đến, không chỉ mang theo sắc hoa rực rỡ hay khí trời ấm áp, mà còn gợi lên những giá trị đích thực trong cuộc sống. Đó là tình thân, là sự trân trọng những điều giản dị, mộc mạc quanh ta. Với những người đi làm xa, sự trở về không chỉ là để đón tết, mà còn để nhắc nhở bản thân về ý nghĩa của cội nguồn, của gia đình. Mỗi mùa xuân qua đi, họ lại mang theo trong lòng những ký ức đẹp, để rồi khi quay trở lại guồng quay của cuộc sống, những ký ức ấy trở thành động lực, thành nguồn an ủi cho họ trong những ngày tháng xa quê.
Xuân đến rồi đi, nhưng những giá trị mà nó mang lại vẫn luôn còn mãi. Trong cái không khí rộn ràng của những ngày đầu năm, hãy để lòng mình chậm lại đôi chút, cảm nhận sâu sắc hơn những điều bình dị quanh ta. Vì đôi khi, hạnh phúc chẳng phải là những thứ xa hoa, cao sang, mà chính là những khoảnh khắc mộc mạc, chân thành giữa đời thường.
Xuân mang niềm vui tới, nhưng quan trọng hơn cả, là mang tới những phút giây sum vầy, mang tới sự gắn bó yêu thương. Để rồi, những người con xa xứ mỗi khi nghĩ về mùa xuân, lại thấy trong tim mình rộn ràng một niềm hạnh phúc khó tả. Và như thế, xuân chẳng bao giờ mất đi ý nghĩa. Nó là khởi đầu, là hy vọng, là lời nhắc nhở rằng: Dù đi đâu, làm gì, quê hương và gia đình vẫn luôn là nơi chốn để ta trở về.
LAN ANH