.

Lời cảm ơn viết vội

Cập nhật: 11:50, 01/08/2021 (GMT+7)

(ABO) Ngày 1-8, Báo Ấp Bắc nhận được thư cảm ơn của chị N.T.H.M. Bức thư được chị viết vội sau khi rời Bệnh viện Dã chiến Truyền nhiễm số 6. Chị N.T.H.M. đã viết:

Tôi, người nhiễm bệnh Covid-19. Sau khi được điều trị ở Bệnh viện Dã chiến Truyền nhiễm số 6, Quân khu 9 (xã Bình Đức, huyện Châu Thành, tỉnh Tiền Giang) bản thân có những suy ngẫm về “căn bệnh thời đại” và những con người trong cuộc chiến chống dịch đầy khắc nghiệt này.

Tôi và cậu con trai từ Mỹ Tho lên TP. Hồ Chí Minh để dự thi tốt nghiệp trung học phổ thông. Cả hai điều được xét nghiệm âm tính trước khi đi và trước khi về. Chúng tôi đi thẳng về quê, khai báo y tế và cách ly tại nhà theo quy định. Tâm trạng thật nhẹ nhõm khi xét nghiệm 3 lần sau đó điều âm tính. Đến ngày thứ 19 tôi xét nghiệm lại và cho kết quả dương tính. Lúc này tôi thật sự rất hoang mang, lo lắng, thậm chí khóc thầm: Tại sao thế nhỉ?.Tôi tự kiểm tra lại mình: Không ho, không sốt, không khó thở… Và rồi, tôi cũng khăn gối lên đường để đi cách ly, điều trị Covid với tất cả sự hoang mang, lo lắng và sợ sệt nhất mà mình có.

Hình ảnh trong
Hình ảnh chuẩn bị chia tay tại Bệnh viện Dã chiến Truyền nhiễm số 6.

Khi xe đưa nhóm 6 người chúng tôi “Những người về từ vùng dịch” vào Bệnh viện Dã chiến Truyền nhiễm số 6, dù không ai bảo ai nhưng gương mặt chúng tôi như giãn ra, những ánh mắt ánh lên niềm vui như vừa được trút một gánh gì đó rất nặng trong lòng. Trước mắt chúng tôi là một khuôn viên với ba dãy nhà hình chữ nhật bao quanh một sân bóng rất rộng. Xung quanh là những hàng cây thật mát, những cây nhãn trĩu quả. Đón chúng tôi là những thiên thần áo trắng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, họ trong những bộ quần áo trắng từ trên đầu xuống tới chân, dù không thể nhìn rõ từng gương mặt, từng ánh mắt, nhưng những giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của họ giúp tôi như muốn hét lên, mình đến đúng nơi rồi.

Chúng tôi được hướng dẫn cởi bỏ những bộ đồ xanh đáng ghét, cho vào thùng “Rác thải Covid” được đặt rất nhiều trong khuôn viên. Sau đó chúng tôi được kiểm tra y tế rất cẩn thận, đo huyết áp, đo nhiệt độ, chụp X-RAY, kiểm tra bệnh nền… rồi được vể phòng bệnh nghỉ ngơi. Điều tôi ngạc nhiên là bác sĩ hỏi: Có gia đình đi chung không… để được sắp xếp ở cùng nhau, với tôi điều này cực quan trọng với căn bệnh cần sự lạc quan, tự tin và sự an tâm như căn bệnh này.

Điều tôi lo nhất là “lây nhiễm chéo” trong bệnh viện vì phòng ở, nhà vệ sinh đã không xảy ra. Phòng rộng, giường bố trí xa nhau, nhà vệ sinh, nhà tắm rất sạch sẽ, nước rất mạnh. Tôi hay nói với bạn tôi rằng, đây là một chuyến đi trải ngiệm, vì bạn được cung cấp gần như đầy đủ những vật dụng cần thiết ở đây: Xà bông giặc, xà phòng tắm, gội, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lau mặt, khăn tắm, móc phơi quần áo, mùng, mến, gối… Phòng được trang bị quạt mới tinh luôn. Trước cửa phòng luôn có bình nước uống được nấu chín và bình nước muối súc miệng to đùng bên cạnh chai khử khuẩn luôn được thay mới khi sắp hết. Mỗi ngày toàn khu và phòng ngủ được phun khử khuẩn hai lần sáng và chiều, kể cả khu vệ sinh.

Các bữa ăn luôn đúng giờ và thức ăn luôn ấm cho dù mưa hay nắng với đủ rau, thịt, cá, canh, trái cây và cả sữa. Thức ăn luôn đầy đặn, rất sạch sẽ và ngon miệng, được các bạn bộ đội mang đến tận cửa phòng. Ở đây nhóm chúng tôi ăn, ngủ tốt hơn ở nhà có lẽ vì mọi người năng tập thể dục thường xuyên hơn. Cứ sau 3 ngày chúng tôi được test kiểm tra, thử máu và chụp hình phổi lại.

Thế rồi mười ngày trôi qua, nhóm chúng tôi vỡ òa khi được thông báo xuất viện sau những lần kiểm tra âm tính. Mọi người hối hả ra xe. “Có hai xe: Xe Gò Công và xe Mỹ Tho, coi chừng lên xe lộn”- một vị điều dưỡng cố với theo dặn dò. “Cô ơi, lấy hộp cơm ăn rồi về, cô về là tụi con vui rồi”- anh dân quân dúi vội vào tay cả nhóm. Tôi rơi nước mắt, vui vì được về nhà, buồn vì xa nơi này, nơi mà mười ngày qua với tôi ấm áp như người nhà. Dù thời gian rất ngắn nhưng đã để lại trong tôi biết bao suy nghĩ về đại dịch, đặc biệt là những con người tận tụy, hy sinh trong thầm lặng đáng trân trọng.

Cho tôi xin bày tỏ lòng tri ân đến Ban Giám đốc, tất cả đội ngũ y bác sĩ, lực lượng dân quân, các anh chị hậu cần Bệnh viện Dã chiến Truyền nhiễm số 6. Chân thành cảm ơn sự tận tụy, tận tâm, nhiệt tình và rất tình người của quý anh chị. Chúc các anh chị thật nhiều sức khỏe. Mong đại dịch sẽ nhanh chóng được kiểm soát để mọi người cùng được về nhà.

Trong cuộc chiến với dịch Covid-19, những đóng góp của lực lượng tuyến đầu là không thể đo đếm được. Hãy vững tin và thầm cảm ơn họ.

N.T

.
.
.